Cố chấp
Phan_17
Sau khi cảnh sát rời đi, mấy người bọn họ lại lo lắng đứng ở ngoài cửa phòng phẫu thuật thật lâu, cuối cùng, cửa cũng mở ra, bác sĩ mang theo vẻ mặt mệt mỏi bước ra ngoài.
Người ở bên ngoài lập tức tiến lên tiếp đón.
"Phẫu thuật rất thành cô ng, bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm, xin mọi người yên tâm." Bác sĩ nói, tầm mắt lướt qua bốn người, hỏi: "Ai là người nhà bệnh nhân?"
Lý Tái vội nói: "Đỗ tổng không có người nhà, có chuyện gì xin cứ trực tiếp nói với tôi."
Bác sĩ gật đầu: "Vậy anh đi theo tôi."
"Bác sĩ, khi nào thì anh ấy tỉnh?" Tần Tuyên Tuyên vội ngăn bác sĩ.
"Ngày mai, nhưng trong vòng mấy ngày tới, tốt nhất không nên làm phiền bệnh nhân." Bác sĩ nói xong, liền đi trước.
Lý Tái đuổi theo, mới đi được hai bước dường như nghĩ tới cái gì, quay đầu nói với Tần Tuyên Tuyên: "Tần tiểu thư, khi nào Đỗ tổng tỉnh lại, tôi sẽ thông báo cho cô đầu tiên. Vết thương của cô cũng không nhẹ, mau về nhà nghỉ ngơi thôi."
"Được rồi, vậy cảm ơn anh." Tần Tuyên Tuyên mỉm cười với Lý Tái.
Lý Tái gật đầu, xoay người đuổi kịp bước chân bác sĩ. Hắn hiểu rõ, chỉ sợ đến lúc đó cho dù hắn có không báo tin cho Tần tiểu thư, chuyện đầu tiên Đỗ tổng tỉnh lại, chỉ sợ cũng là muốn nhìn thấy cô... Nhớ lại cảnh đám cháy ngày hôm nay, e là trong lòng Đỗ tổng, sự an nguy của Tần tiểu thư so với mạng sống của Đỗ tổng còn quan trọng hơn. Không nghĩ tới... Đỗ tổng nghiêm túc lãnh khốc vô tình giờ đây, cũng sẽ có ngày yêu ai đó.
Lý Tái thở dài một tiếng, cũng không tiếp tục nghĩ nữa.
"Tuyên Tuyên, đi thôi, chúng ta về nhà trước đi." Tần Quốc Đống đặt tay lên vai cô.
"Vâng." Tần Tuyên Tuyên vội gật đầu, không tự chủ được liếc mắt nhìn về phòng phẫu thuật một cái. Hôm nay nếu không có Đỗ Mộ Ngôn, không biết cô sẽ xảy ra chuyện gì, mặc kệ thế nào đi chăng nữa, cô cần phải nói lời cảm ơn đối với hắn.
Tần Quốc Đống cùng Đạo diễn Vệ nói tạm biệt, mang theo Tần Tuyên Tuyên trở về. Sau khi về đến nhà, nhìn thấy hai cha con toàn thân nhếch nhác, không những thế trên đùi Tần Tuyên Tuyên còn có vết thương trông vô cùng dữ tợn, sắc mặt Đường Vy trắng bệch, vội truy hỏi mọi chuyện, nghe xong miêu tả của hai người, vè mặt của bà sợ hãi. Ba người thảo luận qua về vấn đề này nhưng cũng không đưa ra được kết luận gì, liền tự về phòng mình nghỉ ngơi.
Nằm ở trên giường, Tần Tuyên Tuyên nhớ tới gần đây mình thật đúng là nhiều tai nạn. Thay đổi nơi làm việc, trong nháy mắt cùng Tống Kỳ chia tay, đi suối nước nóng bị trật chân, đi đoàn làm phim giải sầu cũng có thể gặp được chuyện có xác suất nhỏ xảy ra như vậy...
Trong đầu không tự chủ được nhớ tới khi đó trong đám chy, mỗi hành động cử chỉ của Đỗ Mộ Ngôn, cô phát hiện không thể nào thờ ơ đối với hắn. Cô thực sự không hiểu chính mình có gì đáng giá để Đỗ Mộ Ngôn phải mạo hiểm cả tính mạng để cứu cô, nhưng chuyện xảy ra ngay trước mắt, cô không có cách nào làm như không thấy. Thời điểm đó, hắn nói, không có cô, hắn một người thoát ra ngoài có ý nghĩa gì? nói như thế, cho dù là người phụ nữ có lòng dạ sắt đá, nghe xong cũng sẽ cảm động. Nhưng cô cũng vô cùng nghi hoặc, cô không rõ vì sao hắn lại đối với cô hết lòng đến vậy, trước đó cô không nghĩ ra, hiện tại bây giờ cũng vậy.
Bởi vì đùi bị thương, Tần Tuyên Tuyên chỉ có thể xin nghỉ ở công ty lần thứ hai. Cô trực tiếp gọi điện đến phòng nhân sự, giải thích nguyên nhân mình bị thương. Vụ việc lần này đã bị tin tức truyền thông đưa tin, dù không có người chết, nhưng cũng có nhiều người bị thương nặng, xã hội ảnh hưởng rất nghiêm trọng, có phía đã đề cập đến việc muốn triển khai điều tra, rốt cuộc là sự cố ngoài ý muốn này vẫn chưa có kết luận. Tin tức cũng nhấn mạnh đến việc Đỗ Mộ Ngôn bị thương phải nhập viện, ngay cả chuyện hắn vì cứu người bị thương cũng đưa tin, chẳng qua lúc ấy rất hỗn loạn, thời sự cũng không nói rõ người hắn cứu là Tần Tuyên Tuyên.
Ngay ngày hôm sau, cô nhận được điện thoại của Lý Tái, nói cho cô biết Đỗ Mộ Ngôn đã tỉnh lại, muốn gặp cô. Đúng lúc vết thương của cô cũng cần phải thay băng, cô liền di chuyển người chuẩn bị đến bệnh viện. Tần Quốc Đống hôm nay trên lớp có tiết học, đã đi từ trước, cho nên lần này là Đường Vy cùng cô đến bệnh viện, hai người sự định gọi taxi. không nghĩ tới vừa mới ra khỏi nhà, đã thấy có một chiếc xe có rèm che chờ ở dưới, thấy hai mẹ con bọn họ, vội mở cửa xe cho hai người. Hỏi ra mới biết, xe này là do Lý Tái gọi đến, hai người cũng không từ chối ý tốt của hắn, cùng nhau lên xe.
Xe rất nhanh đã tới bệnh viện, Đường Vy mang Tần Tuyên Tuyên đi thay băng trước, sau đó mới cùng cô đi đến phòng bệnh của Đỗ Mộ Ngôn. Tần Tuyên Tuyên thật ra cũng đã có cây gậy chống đỡ, nhưng do mẹ cô lo lắng, nhất định muốn đi cùng cô.
"Tần tiểu thư, mời vào." Lý Tái nói xong nhìn về phía Đường Vy: "Vị này là..."
"Đây là mẹ tôi, đi cùng tôi đến thay băng vết thương." Tần Tuyên Tuyên chỉ vào vết thương trên chân mình.
Lý Tái gật đầu, trên mặt hiện ra thần sắc khó xử: "Tần phu nhân, Đỗ tổng dường như là muốn cùng Tần tiểu thư nói chuyện riêng..."
Đường Vy là người thông minh: "Không có việc gì, tôi chờ ở bên ngoài là được." nói xong bà quay sang Tần Tuyên Tuyên dặn dò: "Tuyên Tuyên, nhớ nói cảm ơn với Tiểu Đỗ, nếu không có nó, con bây giờ cũng... Mẹ ở ngoài đợi con."
"Mẹ, con đã biết." Tần Tuyên Tuyên cười có chút miễn cưỡng. Tuy đúng là cô rất muốn nói lời cảm ơn Đỗ Mộ Ngôn, nhưng phải một mình đối mặt với hắn, sau khi hiểu rõ tình cảm của hắn, cô không khỏi có chút xấu hổ.
"Tần tiểu thư, xin yên tâm, phía bên kia có phòng khách, tôi sẽ đợi ở đó cùng Tần phu nhân." Lý Tái mỉm cười với Tần Tuyên Tuyên, lập tức khách khí nói với Đường Vy: "Tần phu nhân, xin mời."
"Cám ơn." Đường Vy gật đầu, rời đi cùng Lý Tái, trước khi đi cũng không nhịn được nhìn Tần Tuyên Tuyên một lần.
Tần Tuyên Tuyên nở nụ cười trấn an bà, sau đó đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Trên giường bệnh, Đỗ Mộ Ngôn dường như đang ngủ say, nhưng thời điểm cô bắt đầu bước vào, hắn bỗng nhiên mở mắt, chính xác nhìn về vị trí của cô.
Tần Tuyên Tuyên giật mình, đứng ngây người một lúc, mới từ từ đi qua.
Bên cạnh giường có một cái ghế, Đỗ Mộ Ngôn nhìn thoáng qua, ý bảo cô ngồi xuống đấy.
Vết thương của Tần Tuyên Tuyên đứng lâu cũng không tốt, cô cũng không khách sáo, lập tức ngồi xuống.
"Đỗ tiên sinh, ngày hôm qua thật sự vô cùng cảm ơn anh. Nếu không có anh, hiện tại người bị thương nằm đây là tôi mới đúng..." Tần Tuyên Tuyên nói xong, trong tay cầm theo túi hoa quả đặt ở đầu giường.
Từ đầu đến cuối, cô cũng không dám nhìn vào mắt Đỗ Mộ Ngôn.
Đỗ Mộ Ngôn nhìn cô, thậm chí có chút tham lam miêu tả đường nét nhu hòa trên khuôn mặt cô.
Hắn vô cùng yêu thích mỗi khi cô dùng biểu hiện ôn hòa như vậy đối với hắn. Lúc này đây hắn bị thương không nhẹ, nhưng hắn biết rõ, sự kiện lần này là một bước chuyển mới, áy này cũng tốt, cảm kích cũng được, chỉ cần có thể có được lòng cô, hắn không ngại lợi dụng tình cảm này. Hắn vì cô suýt mất đi tính mạng, cô chắc chắn sẽ không thờ ơ, cho nên... cho nên... Cho dù hiện tại hắn đưa ra một vài yêu cầu quá đáng, cô cũng sẽ không giận hắn, đúng không?
Đỗ Mộ Ngôn di chuyển cổ tay, chậm rãi đem chăn bỏ xuống.
Nhìn thấy động tác của hắn, Tần Tuyên Tuyên lắp bắp kinh hãi, vội kêu lên: "Đỗ tiên sinh, anh hiện tại không nên cử động..."
Lời của cô bỗng dừng lại, chỉ vì hắn đột nhiên cầm tay cô thật chặt, cô ngạc nhiên nhìn hắn, thập giọng nói: "Đỗ tiên sinh..."
"Đừng gọi tôi là Đỗ tiên sinh, gọi tôi... Đỗ Mộ Ngôn." Đỗ Mộ Ngôn cố sức mở miệng nói, "Giống như... ngày hôm qua."
Hắn chính là bị thương ở phổi, sau khi thuốc tê hết tác dụng, chưa nói hết câu liền cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng dù có đau đến mấy, hắn cũng phải đem lời trong lòng nói ra.
"Đỗ tiên..." Đối diện với ánh mắt thâm thúy của Đỗ Mộ Ngôn, còn cả hình ảnh ngày hôm qua hắn dũng cảm quên mình cứu cô, Tần Tuyên Tuyên phát hiện cô không có cách nào làm ngược lại ý của hắn, dừng vài giây, mới cúi đầu nói: "Đỗ Mộ Ngôn."
Trong mắt Đỗ Mộ Ngôn xuất hiện ý cười thỏa mãn, đem tay cô nắm chặt thêm vài phần.
Tần Tuyên Tuyên liếc mắt nhìn tay hắn, cô biết như vậy là không được, nhưng rất rõ ràng, cho dù cô có nói ra, chỉ sợ Đỗ Mộ Ngôn cũng vẫn sẽ không buông cô ra. Đương nhiên, cô muốn thu tay về cũng không khó khăn, bởi vì dù sao hắn cũng đang bị thương...
"Tuyên Tuyên..." Khóe miệng Đỗ Mộ Ngôn nhếch lên, gọi tên cô một lần nữa. Cho đến tận lúc này hắn cũng chỉ có thể ở tròn lòng gọi cô như vậy, ngày hôm qua hắn không kìm chế được kêu ra, nhưng tình huống nguy cấp như vậy, không ai để ý tới vấn đề này.
Tần Tuyên Tuyên không thể nhìn thẳng vào đôi mắt quá mức nóng bỏng của hắn, cô khẽ hạ tầm mắt.
Đỗ Mộ Ngôn cũng không để ý, hắn thở sâu một hơi, tiếp tục nói: "Tuyên Tuyên. Tôi chỉ khẩn cầu sự tha thứ của em."
Lời mở đầu ngoài ý muốn này làm cô có chút kinh ngạc, hắn đây là có ý gì?
Không đợi cô hỏi, Đỗ Mộ Ngôn lại nói: "Tuyên Tuyên, tôi vẫn luôn gạt em. Tất cả biểu hiện lạnh nhạt trước đó của tôi, đều là giả."
Thân thể cô cứng đờ, ánh mắt không tự chủ dừng trên người Đỗ Mộ Ngôn. Trong mắt hắn như có hai đám lửa, thiêu đốt lòng cô. Tuy sớm có dự cảm, nhưng nghe chính hắn thừa nhận, lại là một chuyện khác.
"Tuyên Tuyên, em có thể tha thứ cho anh không?" Đỗ Mộ Ngôn hỏi.
Cô không biết nên trả lời hắn như thế nào, hắn đối với cô lạnh nhạt, vẫn chưa tạo thành thương tổn gì cho cô, căn bản không nói tới cài gì tha thứ với không tha thứ. Ngược lại bời vì hắn đối với cô lạnh nhạt, khiến cô mỗi khi ở cùng hắn thả lỏng không ít.
"Tuyên Tuyên, em có thể tha thứ cho anh sao?" Đỗ Mộ Ngôn kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa.
Tần Tuyên Tuyên có chút không biết làm sao:" Anh... vốn không cần sự tha thứ của tôi."
"Không, tôi cần." Đỗ Mộ Ngôn kiên trì nói.
Tần Tuyên Tuyên mím môi, mấy giây sau mới trả lời: "Tôi tha thứ cho anh."
Đỗ Mộ Ngôn nhẹ nhàng thở ra nở nụ cười: "Thật tốt quá."
" Đỗ tiên... Đỗ Mộ Ngôn, anh vừa mới làm phẫu thuật xong, nghỉ ngơi cho tốt, đừng nói nhiều, tôi không làm phiền anh nữa, anh nghỉ ngơi trước đi." Tần Tuyên Tuyên mơ hồ cảm thấy dự cảm không tốt, nhân cơ hội đứng dậy rời đi, nhưng Đỗ Mộ Ngôn nhanh chóng bắt được tay của cô, khiến cô không có cách nào bỏ đi được.
"Tuyên Tuyên, tôi còn chưa nói xong." hắn nhẹ giọng nói.
Tần Tuyên Tuyên không có biện pháp, chỉ có thể an ổn ngồi trở lại.
Đỗ Mộ Ngôn nói: "Tuyên Tuyên, tôi thực sự... thực sự thích em." hắn dừng một chút, cuối cùng vẫn không dám nói ra chữ yêu tình cảm mãnh liệt này, chỉ sợ dọa đến cô: "Tuy em đã từ chối tôi vài lần, nhưng tôi vẫn không thể bỏ được tình cảm này. Là tôi sợ em khó xử, sợ em trốn tránh tôi, nên mới cố ý đối với em lạnh nhạt, khiến em nghĩ rằng tôi đã từ bỏ. Chính là ngày hôm qua, tôi biết, tình cảm của tôi không thể che giấu được nữa rồi."
Hắn cầm tay cô, chờ cô nhìn hắn, mới tiếp tục nói: "Tuyên Tuyên, tôi không nghĩ dùng thân phận ân nhân cứu mạng này để ép em, tôi chỉ hy vọng em đừng từ chối tôi nhanh như vậy. Tuyên Tuyên, có thể hay không cho tôi cơ hội theo đuổi em?"
Chương 29: Chăm sóc
"Tôi..."
Tần Tuyên Tuyên không biết chính mình nên trả lời như thế nào, tuy rằng Đỗ Mộ Ngôn nói hắn không muốn dùng thân phận ân nhân cứu mạng bức bách cô, nhưng hắn cũng không yêu cầu cô trực tiếp chấp nhận hắn, chỉ là nói cho hắn một cơ hội mà thôi, hắn cứu cô, nếu ngay cả yêu cầu nho nhỏ này cô cũng không đồng ý, có vẻ như quá mức vong ân phụ nghĩa rồi. Cô có thể gật đầu đồng ý, nhưng lại do dự.
"Tôi chỉ cần em cho tôi một cơ hội mà thôi." Đỗ Mộ Ngôn nói: "Nếu đến cuối cùng em vẫn không đồng ý, tôi tuyệt đối sẽ không ép buộc em."
Hắn đã nói đến mức này rồi, cô còn có thể nói không sao.
Cô hạ tầm mắt, nhẹ gật đầu.
Tuy biết rõ Tần Tuyên Tuyên là người thiện lương lại mềm lòng nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu nho nhỏ này của hắn, nhưng thời điểm cô gật đầu đồng ý, trong lòng hắn vẫn không kiềm chế được vui sướng như điên.
Hắn đương nhiên nói dối, nếu cô vẫn không chịu đồng ý hắn, hắn vẫn sẽ kiên trì theo đuổi cô, nếu cô không chấp nhận hắn cũng không sao, lúc đó hai người bọn họ chỉ có một kết cục, chính là kết cục mà hắn đã suy nghĩ từ rất lâu rồi.
Hắn không nhịn được nhếch môi cười, được một tấc lại tiến thêm một thước nói: "Ngày mai tôi còn có thể được gặp em không?" hắn bị thương như này bắt buộc phải nằm một chỗ trên giường, không có cách nào để có thể tiếp cận cô, cho nên hắn hy vọng cô có thể tới đây nhìn hắn...
Biết chính mình không có cách nào từ chối, Tần Tuyên Tuyên gật đầu nói: "Tôi sẽ lại đến tìm anh."
Cô đứng dậy, lúc này rốt cuộc hắn cũng thả cô ra, cô thở phào nhẹ nhõm, lùi về sau hai bước: "Đỗ... Đỗ Mộ Ngôn, anh nghỉ ngơi đi, tôi đi trước."
Đỗ Mộ Ngôn cười gật đầu, nói lâu như vậy, hắn quả thực là mệt gần chết, nếu không phải Tần Tuyên Tuyên vẫn còn ở đây, có lẽ hắn đã bất tỉnh lâu rồi.
Thời điểm cô đi đến ngoài cửa cũng không lập tức đi tìm Đường Vy, mà là ngây ngốc đứng một mình ở hành lang. hiện trong lòng cô vô cùng rối loạn, thầm nghĩ muốn yên tĩnh một mình.
Lần đó khi Đỗ Mộ Ngôn thổ lộ với cô cô đã từ chối, một phần là do hắn cưỡng hôn cô, hành động không tôn trọng đó khiến cô cảm thấy chán ghét, hai là lúc đó cô cùng Tống Kỳ vẫn còn yêu nhau, hoàn toàn không có khả năng chấp nhận người đàn ông khác xen vào. Nhưng hiện giờ, trong khoảng thời gian này Đỗ Mộ Ngôn đã vài lần giúp đỡ mỗi khi cô gặp nạn, lần này thậm chí còn bất chấp tính mạng cứu cô, sự chán ghét đối với hắn đã biến mất từ lâu. Hơn nữa, cô cùng Tống Kỳ đã chia tay, hắn muốn theo đuổi cô, cũng không có gì là không thể... Cũng không biết vì cái gì, cô dù sao vẫn cảm thấy được chuyện này có gì đó rất kỳ lạ, về phần lý do, cô cũng không thể nói rõ. Tuy rằng bị ép đồng ý cho hắn cơ hội theo đuổi, nhưng trong lòng cô vẫn không có ý chấp nhận. Cô phải thừa nhận rằng, cô còn chưa quên được đoạn tình cảm đã qua, căn bản không nghĩ tới lúc này lại tiếp tục xuất hiện một đoạn tình cảm khác.
"Tuyên Tuyên, sao con lại ở ngoài này? Cùng Tiểu Đỗ nói chuyện xong rồi?" Đường Vy cùng Lý Tái chờ trong phòng khách có chút lâu liền đi tìm, bắt gặp Tần Tuyên Tuyên đang đứng một mình ngoài hành lang, bộ dáng như mất hồn.
Tần Tuyên Tuyên hoàn hồn, nhìn về phía Đường Vy cười: "Mẹ, anh ta đang ngủ, con đứng ở đây chờ hai người."
"Đứa bé này, nói chuyện xong nên đi tìm me. Con đang bị thương, tốt nhất đừng đứng lâu." Đường Vy trách móc nói.
Tần Tuyên Tuyên cười: "Mẹ, con biết con sai rồi." cô nhìn Lý Tái, thu lại nụ cười, nói: "Trợ lí Lý, Đỗ tổng đã ngủ, có gì anh vào xem anh ta thế nào. Ngày mai tôi lại đến."
Lý Tái khách sáo cười: "Được, Tần tiểu thư. Để tôi tiễn hai người."
"Không cần, chúng tôi gọi xe về là được." Đường Vy vội nói.
Lý Tái kiên trì, "Sao có thể như vậy được? Tần phu nhân, nếu Đỗ tổng tỉnh lại biết tôi tiếp đón hai vị không được chu đáo, nhất định sẽ khấu trừ tiền thưởng của tôi."
Lời nói nửa đùa nửa thật làm cho Tần Tuyên Tuyên cùng Đường Vy nở nụ cười, Đường Vy cũng không từ chối nữa: "Vậy làm phiền anh rồi."
"Không phiền toái, đó là chuyện tôi nên làm. Xin mời đi bên này." Lý Tái nói, hắn có thể nhìn ra được, vị Tần tiểu thư này sớm hay muộn cũng sẽ trở thành bạn gái Đỗ tổng, thậm chí còn có thể trở thành Đỗ phu nhân, đối với mẹ con bọn họ, hắn cần phải chu đáo ân cần.
Dọc theo đường đi, bở vì Lý Tái cùng lái xe đều là người của Đỗ Mộ Ngôn, Đường Vy đều nhịn không hỏi Tần Tuyên Tuyên cùng Đỗ Mộ Ngôn nói chuyện gì, mãi cho đến lúc Về đến nhà, bà rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi cô. Những lần trước Đỗ Mộ Ngôn đến nhà, vẫn là cùng Tần Quốc Đống trò chuyện, dường như cũng không có chú ý tới Tần Tuyên Tuyên, lần này thế nào mà lại đặc biệt tìm cô một mình nói chuyện?
Tần Tuyên Tuyên biết Đường Vy là xuất phát từ sự quan tâm đối với con gái, hơn nữa nếu tương lai Đỗ Mộ Ngôn có thật sự theo đuổi cô, Đường Vy sớm hay muộn cũng sẽ biết, không bằng hiện tại nói ra.
"Mẹ, hắn nói... hắn muốn theo đuổi con, để con đừng từ chối hắn ngay từ đầu." Tần Tuyên Tuyên nói xong còn có chút đỏ mặt.
Đường Vy giật mình: "Nó muốn theo đuổi con? Khi nào thì nó thích con, bình thường sao không thấy nó có biểu hiện gì?"
"Con cũng không biết." Tần Tuyên Tuyên nói: "Mẹ, con đã đồng ý với anh ta, ngày mai lại tới tìm anh ta."
"Nó cứu con một mạng, con nên đi thường xuyên đến thăm nó là đúng." Đường Vy nói, trên mặt thoáng hiện ra nụ cười, "Tuyên Tuyên, đứa nhỏ Tiểu Đỗ này, mẹ thấy nhân phẩm tính cách của nó không tồi, con có thể cân nhắc đến việc này."
"Mẹ, mẹ đừng quan tâm đến chuyện này nữa mà... Dù sao con vẫn còn trẻ đúng không? Mẹ không thể chưa gì đã muốn đuổi con ra khỏi nhà đi?" Tần Tuyên Tuyên cố tình bất mãn nói.
"Con nói cái gì vậy? Mẹ còn ước con ở nhà lâu hơn nữa kia." Đường Vy bật cười, "Được được, việc này mẹ không hỏi nữa. Tự con có sự lo liệu là được."
"Cám ơn mẹ, con yêu mẹ nhất!" Tần Tuyên Tuyên ôm cánh tay Đường Vy làm nũng.
Đường Vy ấn vào trán cô: "Lời này đừng để ba con nghe thấy, không thì ông ấy sẽ ghen tị đó."
"Không sao đâu, ba không nhỏ nhen như vậy đâu." Tần Tuyên Tuyên cười nói, đem tất cả lo âu phiền não ném ra sau đầu.
Ngày hôm sau, Tần Tuyên Tuyên theo lời hứa đến bệnh viện. Sau khi Tần Tuyên Tuyên cam đoan đủ kiểu, hơn nữa lại có lái xe Đỗ Mộ Ngôn đến đón, Đường Vy cũng không đi cùng cô đến bệnh viện nữa.
Lần này, cô không mang theo hoa quả, mà là theo lời mẹ cô nói, mang theo cặp lồng cháo cô làm mang đi. Cô vẫn còn nhớ, ngày đó Đỗ Mộ Ngôn cùng người nhà mình cùng ăn cơm, đã từng nói qua cha mẹ hắn đã mất, trong nhà cũng không có người lo lắng quan tâm hắn. Lý Tái tuy là trợ lý Đỗ Mộ Ngôn, nhưng dù sao cũng chỉ có thể giúp đỡ hắn trong công việc, cô cảm thấy, cô nên gánh vác trách nhiệm chăm sóc hắn. Ít nhất cũng nên thường xuyên đến thăm, nấu chút đồ bồi bổ thân thể hắn.
Thời điểm cô đến bệnh viện, thời gian vẫn còn sớm, Đỗ Mộ Ngôn còn chưa tỉnh dậy, cô vốn định ở bên ngoài chờ, nhưng Lý Tái đã tới từ lâu nói cho cô, ngày hôm qua Đỗ tổng đã dặn, nếu cô đến cứ trực tiếp vào, không phải lo sẽ đánh thức hắn.
Tần Tuyên Tuyên đành phải nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa phòng đi vào, ngồi xa xa ở sô pha một góc của phòng bệnh, im lặng chờ Đỗ Mộ Ngôn tự tỉnh lại.
Từ góc độ của cô, chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của hắn, có chút tái nhợt, nhưng vẫn vô cùng phong độ. Hắn chỉ mới ba mươi tuổi, là thời kỳ đang trên đỉnh cao của người đàn ông, bớt đi một chút ngây ngô của thanh niên, cũng không có vẻ già dặn của tuổi trung niên, lộ ra khi thế mạnh mẽ, tràn ngập nhiệt tình.
Mà Đỗ Mộ Ngôn, lại là người nổi bật nhất trong số đó. Dung mạo anh tuấn, khí độ bất phàm, tính cách lại tốt, đại đa số đối nhân xử thế vô cùng ôn hòa.
Tần Tuyên Tuyên ngơ ngẩn nhìn hắn, cô đã từng nghĩ muốn thích một người đàn ông xuất sắc như vậy, nên chuyện được một người như vậy thổ lộ, đáng lẽ cô nên vui mới phải, nhưng tại sao cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng? Bởi vì cô cùng Tống Kỳ vừa mới chia tay, nên mới không thể chấp nhận hắn sao?
Thời điểm Tần Tuyên Tuyên ngẩn người nhìn Đỗ Mộ Ngôn chăm chú, hắn bỗng giật giật ngón tay, sau đó chậm rãi mở mắt. Dường như phát hiện ra có tầm mắt nóng rực của người nào đó nhìn mình, hắn nghiêng đầu, chính xác nhìn về phía Tần Tuyên Tuyên, tầm mắt hai người liền gặp nhau.
Tần Tuyên Tuyên hoàn hồn, vội vàng đứng dậy, đi đến bên cạnh Đỗ Mộ Ngôn: "Chào buổi sáng."
Đỗ Mộ Ngôn nhìn cô chăm chú, khẽ cười: "Vừa tỉnh dậy đã có thể nhìn thấy em, tôi rất vui." hắn hy vọng, mỗi buổi sáng thức dậy, sau khi tỉnh lại người hắn nhìn thấy đầu tiên là cô, hắn hy vọng có thể mỗi buổi sáng khi mở mắt ra đều có thể thấy hình ảnh xinh đẹp của cô đang ngủ, nằm trong lòng hắn.
"Anh có đói không? Có muốn ăn chút cháo hay không? Cháo là do mẹ tôi nấu, rất thơm." cô cũng không tiếp thu lời nói của hắn, chỉ là đem cặp lồng lấy ra.
Đỗ Mộ Ngôn lại nhìn về phía cô, nói: "Tôi vẫn chưa rửa mặt."
Tần Tuyên Tuyên đang muốn nói tôi đi tìm trợ lý giúp anh, nhưng ánh mắt Đỗ Mộ Ngôn ngầm có ý mong chờ khiến cô không nói nên lời, cô đành phải cam chịu số phận nói: "Anh chờ một lát!"
Phòng bệnh của Đỗ Mộ Ngôn là phòng V.I.P, bên trong phòng có phòng vệ sinh riêng, đồ vật đều được chuẩn bị đầy đủ hết, Tần Tuyên Tuyên cầm một cái cốc, đổ nước súc miệng vào một cái chậu, rồi lại cầm thêm một cái chậu không ra ngoài.
Trở lại giường Đỗ Mộ Ngôn, cô đem giường nâng lên, để cho Đỗ Mộ Ngôn nằm nghiêng, sau đó đem cái cốc tới trước mặt hắn: "Anh trực tiếp súc miệng đi."
Hắn hiện giờ không thể đánh răng được, đành chấp nhận súc miệng.
Hắn không có ý kiến gì, tay cầm cốc nước súc miệng, im lặng nhìn cô thu dọn mọi thứ trở lại phòng vệ sinh, lát sau lại cầm chậu rửa mặt bước ra.
Tần Tuyên Tuyên đặt chậu rửa mặt ở đầu giường, cầm khăn mặt bên trong lên vắt khô. Nghe âm thanh nước rơi, cô cảm thấy tay mình có chút run rẩy.
Hiện tại nếu gọi trợ lý vào còn kịp hay không? Phải giúp Đỗ Mộ Ngôn rửa mặt, đối với cô mà nói dường như có chút khó khăn...
Khăn mặt rất nhanh được vắt khô, Tần Tuyên Tuyên đành phải kiên trì mở khăn ra, tận lực "mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim" không nhìn vào mắt Đỗ Mộ Ngôn, chăm chú giúp hắn lau mặt. Nhưng hắn giống như cùng cô đối nghịch, ánh mắt gắt gao nhìn cô chằm chằm, khiến cô thiếu chút nữa không cầm được khăn mặt.
Thật vất vả mới lau xong, Tần Tuyên Tuyên lập tức đem chậu vào phòng vệ sinh, nhưng không thể bỏ qua Đỗ Mộ Ngôn phiá sau nhẹ nhàng nói "Cảm ơn"
Tình huống vô cùng bối rối, cho đến khi Tần Tuyên Tuyên lần thứ hai bước ra, cô đã khôi phục lại được bình tĩnh.
Chương 30: Ở chung một chỗ
Ngay tại lúc Tần Tuyên Tuyên cảm thấy được bản thân đã khôi phục trạng thái bình thường, cô đi đến giường bệnh nhìn thấy cặp lồng cháo, cô mới ý thức được, thời điểm khó khăn, lúc này mới thực sự bắt đầu.
Cô mở cặp lồng, múc ra nửa bát cháo, mùi thơm lập tức tràn ngập trong phòng. Đem ghế đến bên cạnh giường bệnh, Tần Tuyên Tuyên trầm mặc ngồi xuống, cầm lấy bát, dùng thìa khuấy đều, múc một muỗng nhỏ,thổi nguội rồi mới đưa đến miệng Đỗ Mộ Ngôn.
Khóe miệng Đỗ Mộ Ngôn nở nụ cười nhàn nhạt, nhu thuận há mồm đem cháo nuốt xuống.
Tần Tuyên Tuyên nhẹ nhàng thở ra, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, động tác hết sức nhẹ nhàng đút cho hắn, nửa câu cũng không nói. Tuy là như thế, cô vẫn như cũ cảm giác được tầm mắt nóng rực của Đỗ Mộ Ngôn dừng trên người mình, làm cho tâm thần cô không yên, hận không thể lập tức bỏ lại tất cả cướp đường mà chạy.
thật vất vả mới nhìn thấy đáy bát, Tần Tuyên Tuyên phá vỡ sự trầm mặc: "Còn muốn ăn nữa không?"
Đỗ Mộ Ngôn lắc đầu: "Tôi no rồi, cảm ơn."
Giọng điệu Tần Tuyên Tuyên chậm rãi, người bệnh sau khi phẫu thuật xong đều được truyền dịch bồi bổ, cô cũng không cần lo lắng dinh dưỡng Đỗ Mộ Ngôn có theo kịp hay không. Dọn dẹp hết mọi thứ đem vào phòng vệ sinh rửa sạch sẽ xong xuôi cô mới đi ra: "Kia... có muốn tôi gọi trợ lý vào hay không?"
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian